Thơ: Mẹ Ơi ...
Trời đêm gió lạnh buốt người
Ngồi buồn nhớ lại nụ cười Mẹ yêu
Trời đêm gió lạnh buốt người
Ngồi buồn nhớ lại nụ cười Mẹ yêu
Giật minh nghe tiếng ai kêu
Ngỡ rằng tiếng Mẹ gọi yêu thuở nà
Ngờ đâu tiếng sấm mưa rào
Làm ta thất vọng đi vào nhà trong
Nước mắt bỗng chảy như sông
Biết bao kỷ niệm hiện trong tâm hồn
Nhớ lại những lúc Mẹ hôn
Lên trên trán trắng...lúc con ôn bài
Nhớ lại lúc Mẹ nhờ sai
Con đây cãi lại: "Sao vai Mẹ lười"
Nhớ lại những lúc Mẹ cười
Con nói chuyện phiếm... Mẹ cười ngất ngư
Nhớ lại những lúc con hư...
Nhẹ nhàng mẹ bảo: "Đừng hư mẹ buồn"
Lời thơ gởi mẹ ngàn muôn
Cho con xin lỗi vì luôn cãi lời
Từ nay con hứa muôn đời
Không cãi cha mẹ, nữa lời cũng không
Ngồi buồn nhớ lại nụ cười Mẹ yêu
Giật minh nghe tiếng ai kêu
Ngỡ rằng tiếng Mẹ gọi yêu thuở nà
Ngờ đâu tiếng sấm mưa rào
Làm ta thất vọng đi vào nhà trong
Nước mắt bỗng chảy như sông
Biết bao kỷ niệm hiện trong tâm hồn
Nhớ lại những lúc Mẹ hôn
Lên trên trán trắng...lúc con ôn bài
Nhớ lại lúc Mẹ nhờ sai
Con đây cãi lại: "Sao vai Mẹ lười"
Nhớ lại những lúc Mẹ cười
Con nói chuyện phiếm... Mẹ cười ngất ngư
Nhớ lại những lúc con hư...
Nhẹ nhàng mẹ bảo: "Đừng hư mẹ buồn"
Lời thơ gởi mẹ ngàn muôn
Cho con xin lỗi vì luôn cãi lời
Từ nay con hứa muôn đời
Không cãi cha mẹ, nữa lời cũng không
Tác giả bài viết: Quảng Như - Nguyễn Xuân Kim Sơn
Nguồn tin: gdptlonghung
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn